Thứ Bảy, 23 tháng 8, 2014

HƯƠNG VỊ NGÀY XƯA


HƯƠNG VỊ NGÀY XƯA

Ta về tìm lại thoáng hương xưa
Mặc kệ thời gian có hững hờ
Áo trắng nồng hương trong huỵễn mộng
Tình Thơ ngày ấy vẫn như mơ...

Kỷ niệm thời hoa gấm học trò
Giờ đây còn nổi trôi ngây ngô
Bốn mươi năm lẻ mong tìm lại
Hương vị ngọt ngào dấu mộng xưa...
[Thoáng Hương Xưa...Hương vị ngày xưa]

Phạm Thị Minh-Hưng.

**
**--Thơ Phạm Thị Minh-Hưng
Thiết kế: Lâm Dũng-Viết Kình
_Trung Học Tổng Hợp_68-75



THOÁNG HƯƠNG XƯA
[Viết tặng
Thời Áo Trắng Ngày Xưa]


Bụi thời gian vướng đầy tóc mây
Rồi ra...chẳng biết sẽ bao ngày
Thì thôi quên hết thời giông gió,
Yêu đời như thuở ấy thơ ngây

Vần thơ sao cứ rụng đầy tay
Nhặt vào gom góp giấc mơ say
Lục tìm chi nữa... Tình xa vắng
Ngày lại qua ngày mây vẫn bay...

Kỷ niệm đếm mòn các ngón tay
Gió đời thổi mãi nhạt mầu mây
E ấp hai tà Em áo trắng
Tuổi mộng bao giờ biết nhạt phai...

Ta gặp nhau đây đã bao năm
Thời gian ngần ấy mấy cung trầm
Gặp nhau mầu tóc pha sương muối
Mà lòng cứ ngỡ tuổi mười lăm

Giữ cho nhau nhé chút hương nồng
Dẫu đời bạc bẽo có thành không
Cơn mê một thuở tình quên lối
Tơ trời lạc bước lắm long đong...

Phạm Thị Minh-Hưng


Thứ Năm, 21 tháng 8, 2014

TẬP THƠ THOÁNG HƯƠNG XƯA



TẬP THƠ
Gồm những bài Thơ_PTMH trong Blog này

THOÁNG HƯƠNG XƯA

**-- THÁNG 8/2014:

ĐIỆU BUỒN MƯA




ĐIỆU BUỒN MƯA


Biển chiều chợt vội cơn mưa
Mây buồn hiu hắt nắng chưa nhạt mầu
Gió về sầm sập mưa mau,
Lạnh lùng quạnh vắng ngút sầu chơi vơi.

Miên man gió mưa tuôn rơi 
Mưa rơi rơi mãi Tình ơi xa vời!
Ôi! Thương nhớ biết sao nguôi
Mưa rơi đành đoạn - Tình ơi bẽ bàng!

Người đi biển rộng thênh thang
Mưa rơi chất ngất muôn vàn xót đau.
Tìm đâu ấm áp chìm sâu
Tìm đâu đâu nữa nhạt mầu dấu yêu!

Tìm đâu những phút bên nhau,
Tìm đâu ngày tháng mộng đầu thiết tha!
Mưa nghiêng, bóng ngả, chiều qua,
Mưa rơi rơi mãi Tình xa ngút ngàn!


Quạnh hiu biển vắng mênh mang
Thông reo vi vút sóng vang lời buồn
Hạt mưa rơi ướt tâm hồn
Sóng hôn bờ cát mưa tuôn nhạt nhòa.

Người xa tình cũng vội xa
Nghìn năm biển vẫn mặn mà nhớ mong.

Phạm Thị Minh-Hưng


MƯA BUỒN


 Mưa Buồn

Mưa gió dập vùi đám cỏ cây,
Trời buồn u xám, nước tràn đầy,
Tiếng mưa sầm sập ngoài hiên vắng,
Lòng bỗng u hoài, thương xót ai,
*
Người đi mưa gió, đường dặm dài,
Thân gầy một bóng, xót thương thay,
Rét mướt, sương rơi, cùng giá lạnh,
Cam chịu phận đời trong lẻ loi,
*
Mưa có bao giờ biết xót xa,
Thương cho kiếp sống kẻ không nhà,
Mưa rơi, rơi mãi lòng băng giá,
Mưa mãi, mưa hoài, xót hồn hoa.
*
Mưa rơi lách tách mái tôn buồn,
Hàng hiên lả tả nước rơi tuôn,
Gió vờn cành lá, la đà gió,
Mưa gió lạnh lùng, cõi riêng ta!

Phạm thị Minh Hưng.

TÔI MUỐN LÀ TRĂNG





TÔI MUỐN LÀ TRĂNG.


Tôi muốn là trăng hôn tóc em,
Là trăng ve vuốt tấm vai mềm,
Này em, sàng sẩy tình trăng ấy,
Em có mơ gì trong giấc đêm?

Tôi muốn là trăng, là gió êm,
Mơ màng sa xuống, đứng bên thềm,
Nơi có em đưa tôi vào mộng,
Giấc mộng trăng vàng bên Giáng Tiên!

Em là trăng, tôi mơ tình trăng?
Nhìn trăng lòng xuyến xao, bâng khuâng,
Cao Nguyên vằng vặc vầng trăng cũ,
Soi sáng một đời...Mơ giấc Tiên...

Phạm Thị Minh-Hưng.


RONG RÊU - BÀI THƠ CUỐI - VỀ THĂM CHỐN CŨ

Lovers at Chi Tou by Chi Wen


Rong Rêu

Rêu phong mờ phủ dấu chân ai
Thềm vắng vườn hoang giấc mộng dài
Lạnh lẽo thinh không lòng cô quạnh
Gác vắng lầu xưa nhớ gót hài
Sen trắng thoảng hương hồn tê tái
Tìm đâu dáng ngọc nét trang đài
Cỏ dại phất phơ chiều gió cuốn
Lòng buồn ngơ ngẩn nắng vàng phai...
 
Phạm Thị Minh-Hưng


*

BÀI THƠ CUỐI


Thế là Em vĩnh viễn xa tôi,

Định mệnh an bài chỉ thế thôi!

Cầm bằng nước chảy hoa trôi - vội,

Đã chẳng yêu chi tiếc một thời,

Chắt chiu ôm ấp bao hư ảnh,

Giờ nát tan tìm Em ở đâu?

Se sắt lòng - Hoàng hôn có đợi?

Em đi rồi bóng tối chơi vơi!

Phạm Thị Minh-Hưng


*

VỀ THĂM CHỐN CŨ

Trở về thăm lại ngôi nhà xưa

Đường mòn lối nhỏ bước bơ vơ

Trời thu se lạnh phai màu lá

Thềm vắng tường hoen cảnh hững hờ



Chẳng có ai đâu để đợi chờ

Hoàng hôn phai bóng nắng lưa thưa

Không gian chìm lắng lòng thăm thẳm

Người cũ tình xưa giữa mộng hờ



Đầy sân tôi quét lá vàng khô

Quét bụi thời gian rớt bơ thờ

Có lần nào ai đi qua lối

Chợt nhớ người xa luống thẫn thờ?


Phạm Thị Minh-Hưng.