Thứ Sáu, 9 tháng 5, 2014

ÁNH SAO BĂNG & THÁNG NĂM CỎ ÚA.


THÁNG NĂM CỎ ÚA.

Ngày tháng đó Mùa Xuân qua rất vội,
Nắng ngập ngừng, tàn úa lá khô bay,
Chiều lạnh lùng, bơ vơ, hồn sa mạc,
Bóng tối mịt mờ, hoang vắng, chơi vơi...

Tháng Năm ấy, ai nhuộm màu cỏ úa,
Đóa quỳ vàng hờ hững nắng ban mai,
Phai nhạt, dập vùi một loài hoa dại,
Tình hư không, xa vắng...bước đường dài,

Bên khung cửa, mùa Xuân đi xa mãi,
Mảnh trăng sầu, nhung nhớ dáng hương xưa,
Mây lững lờ trôi, gió về ái ngại,
Dấu giọt buồn, đôi mắt thoáng xa xôi...

Tháng Năm xưa, ngày gập ghềnh mưa bão,
Ơ thờ, quên mình - Thân cỏ mong manh,
Kỷ niệm vùi chôn bên làn tóc rối,
Tháng Năm buồn...Mưa ướt lạnh bờ vai.

Có vạt nắng hoàng hôn nào sót lại,
Sưởi ấm dùm...Chiều tím trót lênh đênh...

Tháng Năm ơi, một đời sao nhớ mãi
Dấu tình buồn thuở ấy chẳng hề phai!
-*Phạm Thị Minh-Hưng.

*

ÁNH SAO BĂNG

Làm sao hiểu lẽ vô thường
Cuộc đời lắm nỗi bi thương đoạn trường
Người đi chẳng chút vấn vương
Thoảng như một giấc mộng thường thế sao?

Người đi sỏi đá xôn xao
Nhẹ nhàng như một ánh sao băng trời
Biết tìm đâu ánh sao rơi
Tìm đâu đâu thấy tình đời mong manh?

Tiếc thương lá rụng xa cành
Mùa thu chưa đến ...đoạn đành ...lá ơi!
Vội vàng chối bỏ, tình vơi!
Giật mình lặng lẽ mình tôi bẽ bàng

Như cơn mộng mị bàng hoàng
Nửa đêm thương xót cõi hoang thẫn thờ
Tôi còn được mấy vần thơ
...Nhớ thương...xa vắng mịt mờ chân mây...
-*Phạm Thị Minh-Hưng.
SaiGon - Thứ Tư - 30/4/2014


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét