Em đừng khóc như trời mưa, tầm tã
Đừng để anh nhìn giọt lệ sầu tuôn
Đôi mắt nâu đang dấu kín u buồn
Em có dấu, thể nào anh cũng thấy.
Anh đã bảo là em đừng khóc đấy
Em cần gì che đậy nỗi sầu riêng
Tình đôi ta như trời phủ mây đen
Tình xa cách, nhưng xin em đừng khóc.
Bước chân anh lê trên đường mệt nhọc
Anh biết, thật lòng ta vẫn yêu nhau
Tâm hồn anh sầu úa, nát tan tành
Anh đi dưới làn mưa rơi tơi tả.
Mặc người đời nhìn anh cười hể hả
Mình mất nhau, sớm trời trong mùa hạ
Đến bây giờ, em có nhớ đến anh
Có nhớ kỷ niệm xưa, một thưở dại khờ...
Em đã khóc... như mưa rơi, tầm tã.
Phạm Thị Minh Hưng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét