ĐẠI DƯƠNG BIỂN SÓNG
Anh ở trời Tây nhớ trời Đông
Nơi đây băng giá xót xa lòng
Bao năm xa cách lòng hiu quạnh
Em có bao giờ nhớ anh không?
Anh biết tình anh chỉ nặng lòng
Mà sao nỗi nhớ mãi phiêu bồng
Chiều rơi vạt nắng hồng phai úa
Là lúc tâm hồn anh long đong...
Nhớ quá những ngày xưa có nhau
Ai ngờ tình một sớm phai màu
Chiều hè phượng rụng bay theo gió
Anh thẫn thờ đếm bước - Tình đau
Ngày ấy làm sao có thể quên
Áo em tha thướt trắng ngoan hiền
Thục nữ yêu kiều nồng môi lụa
Má lúm đồng tiền em rất duyên
Ngây thơ hờ hững tháng ngày trôi
Nào có ai biết nỗi-đọan-đời
Lòng người như lá thu vàng úa
Gió vô tình thổi tít mù khơi...
Anh cố tìm em trong giấc mơ
Mà mơ biết sẽ đến bao giờ
Anh như lầu vắng chờ trăng sáng
Đêm trường hư ảo sầu bơ vơ...
...
Đọc lá thư anh, mắt lệ mờ
Anh vẫn còn nhớ đến ngày xưa!
Lòng Em bão nổi hay giông tố
Đại dương biển sóng...nhớ vô bờ
Anh hỡi, có bao giờ gặp nhau
Tìm trong mộng mị vết thương sầu
Giữ nhé tình ơi cành phượng thắm
Ấp ủ ngàn năm tình đậm sâu...
Phạm Thị Minh-Hưng.